Ôn Văn xoay người lại khom lưng rút ra hai con dao găm, cười gằn nhìn con khỉ đầu chó kia.

Chỉ quần một hồi Ôn Văn đã có thể dễ dàng khống chế con khỉ đầu chó lông quăn này.

Thẳng thắn mà nói thì sức mạnh của con khỉ đầu chó này lớn hơn Đào Thanh Thanh không ít, nhưng những mặc khác thì tuyệt đối yếu hơn Đào Thanh Thanh.

Lần trước nó có thể đánh Ôn Văn chạy trối chết như thế là vì năng lực gia tăng của nó đặc biệt quá biến thái.

Con khỉ đầu chó lông quăng này vừa rơi vào thế bất lợi không bao lâu thì ánh mắt đột nhiên đờ đẫn hẳn ra.

Thấy ánh mắt nó bắt đầu dại ra, trống rỗng, Ôn Văn rùng mình, lần trước nó cũng dùng trạng thái này đuổi anh chạy té khói.

Con khỉ đầu chó quơ quào cánh tay nện xuống đất, trực tiếp đấm thủng một cái hố to!

Sau khi trở nên ngốc nghếch thì toàn bộ thuộc tính của nó không chỉ tăng lên gấp đôi, đồng thời còn có trực giác chiến đấu siêu nhạy bén, thực lực thì trực tiếp tăng lên gấp mấy lần.

Vừa thấy nó tiến vào trạng thái, Ôn Văn lập tức nhấc chân bỏ chạy, cứng đối cứng với nó bây giờ chính là ngu dốt.

Trong trạng thái này, thực lực của con khỉ đầu chó lông quăn kia quả thực không sai nhưng đầu óc thì kém hơn bình thường, thậm chí có thể nói là căn bản không có não, chỉ biết liều mạng đuổi theo tới cùng.

Nếu không phải bởi vì thực lực thật sự quá mạnh mẽ, lần trước Ôn Văn đã có thể dễ dàng xử nó.

Mà lần này thì Ôn Văn đã sớm bố trí xong cạm bẫy, chỉ chờ nó xuất hiện.

Chạy một đoạn thì đã tới nơi lập bẫy, cái bẫy này rất đơn sơ, chính là một cái hố sâu lớn có đường kính hai mét, bên trên phủ một lớp rơm rạ đơn giản.

Chỉ cần là dã thú có chút thông minh sẽ không mắc bẫy lồ lộ như vậy.

Chỉ tiếc là con khỉ đầu chó lông quăn này căn bản không có chỉ số thông minh.

Ôn Văn chỉ đơn giản dụ dỗ một chút, con khỉ đầu chó lông quăng này lập tức nhào thẳng vào trong bẫy, rớt xuống.

Vì để nó không dễ dàng chui ra được, Ôn Văn đã đào cái hố này sâu tới mười mét!

Đương nhiên chỉ mỗi cái bẫy này thì không thể bắt được khỉ đầu chó, móng của nó bấu vào trong bùn đất, nhanh chóng leo lên.

"Hôm nay tao mà để mày bò lên được, tên của tao đọc ngược!"

Ôn Văn cầm lấy cọc gỗ to hơn hai người ôm được vót nhọn sẵn mà mình chuẩn bị trước đó, trực tiếp ném vào trong hố.

Sau đó Ôn Văn nhảy lên phần đít cọc gỗ, găng tay Tai Ách xuất hiện, dồn lực cả người đánh một quyền vào cọc gỗ, giống như đang đóng đinh mà dộng cọc gỗ xuống hố bẫy!

Anh không tin làm như vậy mà vẫn không khống chế được con khỉ đầu chó này.

Nhưng rất nhanh, Ôn Văn phát hiện mình sai rồi, cái cọc này từng chút bị đẩy ngược trở lên.

Cho dù đã làm tới vậy vẫn không thể chặn được con khỉ đầu chó này, Ôn Văn cảm thấy thật thất bại.

Ôn Văn cắn răng, vừa cố đè chặt cọc gỗ, đồng thời búng tay một cái, nước từ dòng suối nhỏ ở bên cạnh bay vút lên trời rồi theo khe hở chui vào trong hố bẫy.

Một lượng nước lớn làm con khỉ đầu chó này không thể mượn lực được nên bị Ôn Văn từng chút áp chế.

Lúc dòng nước che khuất một phần hai cọc gỗ, Ôn Văn lại búng tay một cái tỏa ra khí lạnh, trực tiếp đông cứng nước trong hố và cả con khỉ đầu chó kia lại!

Đông cứng vẫn chưa đủ, với thực lực của con khỉ đầu chó kia chỉ làm nước đóng băng thì không thể nào vây khốn được nó.

Ôn Văn đè ép cọc gỗ không để nó có cơ hội giãy giụa, đồng thời không ngừng tỏa ra khí lạnh để khối băng ngày càng rắn chắc hơn.

May mà chỉ số thông minh của con khỉ đầu chó này không đủ, bằng không nó chỉ cần đập một cái hố ở bên sườn là có thể thoát được.

Nhưng nó không nghĩ được chuyện phức tạp như vậy, chỉ biết từ đây chui vào thì cũng sẽ từ đây chui ra.

Vì thế nó từng chút từng chút mất đi năng lực phản kháng, bị Ôn Văn trấn áp trong khối băng.

Quái vật không có trí khôn, cho dù mạnh mẽ cỡ nào thì cũng chỉ là một con thú mà thôi.

Ôn Văn chờ một hồi lâu, xác nhận hơi thở của khỉ đầu chó đã yếu tới một mức độ nhất định mới rút cọc gỗ, lôi con khỉ đầu chó bị đóng băng kia lên.

Trong khối băng, biểu tình của con khỉ đầu chó vẫn còn rất nghi hoặc, nó không hiểu vì sao mình lại đột nhiên bị đóng băng như vậy.

"He he he, tao bắt được mày rồi."

Ôn Văn túm khỉ đầu chó bỏ vào trong Trạm Thu Nhận Tai Ách, anh rất mong chờ, một con khỉ đầu chó mạnh mẽ như vậy rốt cuộc sẽ mang tới cho anh năng lực gì.

Năng lực trở nên mạnh mẽ thì không tồi, nếu Ôn Văn dùng bây giờ, thực lực có lẽ sẽ đạt tới cấp Tai Nạn!

Nhưng khi nhìn thấy năng lực con khỉ đầu chó này, vẻ mặt của Ôn Văn trở nên cứng ngắc, chỉ có thể ngửa đầu nhìn trời, không nói nên lời.

"Năng lực này... sau này đừng dùng thì hơn."

Năng lực này có tên là 'Vứt Bỏ Suy Nghĩ'.

Bởi vì chỉ số thông minh vụng về của khỉ đầu chó lông quăn hạn chế nó phát huy thực lực rất nhiều.

Quái vật bình thường sẽ phát triển theo hướng nâng cao IQ, nhưng khỉ đầu chó lông quăn lại đi theo hướng ngược lại, đó chính là vất bỏ suy nghĩ, để bản năng điều khiển thân thể, như vậy nó có thể phát huy toàn bộ thực lực...

Nếu Ôn Văn sử dụng năng lực này, chỉ sợ sẽ không khống chế được mất.

"Aiz... ngày đầu tiên đã bắt được một hàng ngốc như vậy, xuất quân bất lợi quá, nhưng nơi này nhiều quái vật như vậy, bắt thêm vài con thì thể nào cũng có được quái vật hữu dụng, thực sự không được thì có thể dùng để trấn kho cũng không tệ."

Đang suy nghĩ thì trong lòng Ôn Văn đột nhiên chấn động, trong Trạm Thu Nhận Tai Ách có biến hóa mới!

Một biến hóa làm anh kinh ngạc.

Đó chính là Cung Bảo Đinh đã bắt đầu bắt quái vật, đồng thời còn thu nhận một con quái quái vật cấp Tai Hại bỏ vào trạm!

Cung Bảo Đinh không có quyền tiến vào khu Tai Hại, vì thế Ôn Văn đã trực tiếp tiến vào, xem xem con quái vật ngây thơ vẫn chưa rõ tình huống kia.

Con quái vật này nằm ở phòng số ba cạnh con khỉ đầu chó lông quăn, hai con quái vật nóng nảy nhìn nhau, lớn tiếng gầm thét.

Ngôn ngữ của chúng không thông nhưng mà vẫn có thể mắng chửi nhau, Ôn Văn thật sự không thể hiểu được.

Con quái vật này là một con nhân mã giới tính nữ.

Nhân mã, tên như nghĩa, là một con quái vật nửa người trên là người nửa người dưới là ngựa.

Nửa người trên của con nhân mã này không mặc quần áo nhưng Ôn Văn không hề cảm thấy hình ảnh này không hợp thiếu nhi.

Bởi vì nửa người trên của cô nàng bị lớp lông màu xanh đen bao trùm, làn da cũng có màu xanh, bắp thịt cuồn cuộn, hoàn toàn không giống phụ nữ.

Chẳng qua là có dáng vẻ gần giống như nhân loại mà thôi, chứ kỳ thật không phải cùng giống loài.

Ôn Văn dùng ánh mắt tò mò quan sát tổng thể một phen, sau đó khó hiểu hỏi: "Nói ra thì có hơi mạo muội, nhưng tao thật sự khá là tò mò, sau khi bọn mày sinh ra nhân mã con thì rốt cuộc dùng thân người hay thân ngựa cho bú vậy?"

Dù sao thì cả trên và dưới nhân mã đều có thể cho bú...

Nhưng nhân mã không trả lời Ôn Văn, chỉ điên cuồng gào thét xông về phía Ôn Văn, cho dù bị chắn song cản lại cũng không ngừng gào rú.

Nếu như nó nghe hiểu lời Ôn Văn thì có lẽ lại càng táo bạo hơn.

"Chậc, xem ra không nghe hiểu lời mình."

Ôn Văn mỉm cười rồi biến thành hình thái ngục ti Tai Hại, sau đó búng ngón tay về phía nhân mã, nhân mã lập tức ngã quỵ xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Ôn Văn.

Cho dù ngôn ngữ khác biệt nhưng thực lực chênh lệch có thể làm nó nhìn rõ tình thế.

Mà con khỉ lông quăn ở kế bên nhìn thấy nhân mã tỏ ra kinh sợ liền vừa gãi gãi mông vừa cười ha hả, nó đang cười nhạo nhân mã.

Ừm...

Với sự thông minh nó thì không đủ để nhìn rõ tình hình...

0.67996 sec| 2416.508 kb